Phạm Xuân Ẩn - nhà báo, nhà tình báo huyền thoại, biểu tượng của lòng yêu nước thầm lặng và trí tuệ phi thường.
Phạm Xuân Ẩn – nhà báo, nhà tình báo huyền thoại của Việt Nam. Một con người sống giữa hai thế giới: Ánh sáng của ngôn từ và "bóng tối" của chiến tranh, tự do của ngòi bút và kỷ luật thép của lòng trung thành. Ông không cần ồn ào để trở thành bất tử. Chính sự lặng lẽ và kiên định đã khắc tên ông vào lịch sử như một biểu tượng kinh điển của lòng yêu nước thầm lặng và trí tuệ siêu việt.
Nhà báo – Một vỏ bọc vĩ đại
Phạm Xuân Ẩn từng là phóng viên cho các tờ báo lớn như Time, Reuters, New York Herald Tribune – những tên tuổi hàng đầu của nền báo chí phương Tây. Ông có mặt tại hầu hết các điểm nóng trong chiến tranh Việt Nam, trở thành nguồn tin tin cậy của CIA, giới quân sự, và truyền thông Mỹ. Những năm 1960–1975, giới truyền thông phương Tây biết đến Phạm Xuân Ẩn như một cây bút kỳ cựu của tạp chí Time, một người có kiến thức sâu sắc, phong cách phân tích sắc bén, và đặc biệt là nguồn tin cực kỳ đáng tin cậy. Ông có mặt ở khắp nơi: từ các cuộc họp báo của chính quyền Sài Gòn đến các cuộc gặp riêng với tướng lĩnh Mỹ. Ông là người mà các nhà báo tên tuổi như David Halberstam, Neil Sheehan, Stanley Karnow… đều tìm đến để hỏi ý kiến. Phóng viên AP từng đoạt giải Pulitzer — Peter Arnett, từng nói: “Ẩn là linh hồn của báo chí Sài Gòn thời chiến. Ông không chỉ biết sự thật – ông hiểu sự thật.” Nhưng ít ai biết rằng, trong chiếc máy ghi âm và sổ tay ấy, ông đang ghi lại cả nhịp thở của chiến tranh, mọi bản phân tích, đánh giá, chiến lược mà ông thu thập được không chỉ để viết bài, mà để chuyển về cho chiến khu, phục vụ cuộc kháng chiến gian khổ của dân tộc. Những đóng góp của ông trong hội thảo về chiến tranh và báo chí, tổ chức phóng viên không biên giới (RSF - Reporters Without Borders) đã nhận định: “Một nhân vật như Phạm Xuân Ẩn đặt ra câu hỏi quan trọng: liệu một nhà báo có thể phục vụ chân lý và đất nước cùng lúc? Và ông ấy trả lời bằng chính cuộc đời mình.
Tình báo không súng đạn – chỉ có lòng tin và trí tuệ
Khác với hình ảnh điệp viên kiểu James Bond, Phạm Xuân Ẩn không có súng lục giấu sau áo, không hành động kịch tính hay truy sát giật gân. Ông sống lặng lẽ giữa trung tâm quyền lực của chính quyền Việt Nam Cộng Hòa hiểu rõ nội tình của họ, nhưng vẫn giữ được mình: không run sợ, không phản bội, không một lần để lộ dấu vết. – và chiếm được lòng tin của họ bằng chính sự tử tế, chính trực và khả năng phân tích bậc thầy. Người Mỹ gọi ông là “người bạn đáng tin cậy”nhưng khi biết ông là tình báo họ đã phải thốt lên rằng:“Nếu chúng tôi biết ông là điệp viên, chúng tôi đã không để ông tồn tại lâu đến vậy. Nhưng ông quá giỏi.” — Một cựu nhân viên CIA, trích lời trong sách Perfect Spy
Phạm Xuân Ẩn đã tốt nghiệp ngành báo chí tại Đại học Southern California (Mỹ), ông không chỉ là nhà báo đưa tin – ông là một trí tuệ chiến lược, một nhà phân tích chính trị xuất sắc được chính đối thủ lắng nghe, là “con mắt chiến lược của cách mạng”. Một con người – hai niềm tin, nhưng chỉ có một lý tưởng: giành lại tự do cho đất nước.
Sống hai vai – nhưng giữ một tấm lòng
Sự vĩ đại của Phạm Xuân Ẩn không nằm ở việc ông che giấu thân phận, mà ở chỗ ông chưa bao giờ phản bội bất kỳ ai, dù là tình báo, ông vẫn làm nghề báo một cách chân chính. Ông không viết để tuyên truyền. Ông viết sự thật. Những bài phân tích của ông trên tờ Time khiến cả giới quân sự Mỹ phải nể trọng vì góc nhìn khách quan, thấu đáo. Sau năm 1975, nhiều đồng nghiệp Mỹ trở về nước, khi biết sự thật, họ không giận ông. Trái lại, họ càng thêm kính trọng. Trong cuốn Điệp viên hoàn hảo, sử gia — Larry Berman đã nhận định: “Ẩn sống hai cuộc đời – một của nhà báo, một của tình báo – nhưng giữ một nhân cách duy nhất: trung thực và yêu nước.”
Frank McCulloch – Tổng biên tập Time tại Sài Gòn, người từng là bạn thân của ông Ẩn – đã bay về Việt Nam sau chiến tranh để gặp lại ông. Họ ngồi đối diện nhau, giữa những năm tháng cũ, không cần lời giải thích. Vì trong mắt người làm báo chân chính, không gì cao cả hơn lý tưởng.
Sau ngày đất nước thống nhất, Phạm Xuân Ẩn được phong tặng danh hiệu Anh hùng Lực lượng Vũ trang Nhân dân, mang quân hàm Thiếu tướng Quân đội Nhân dân Việt Nam. Nhưng ông sống lặng lẽ, không bao giờ khoe mình là điệp viên. Ông từ chối phỏng vấn, không ra sách, không xuất hiện trước công chúng. Ông chọn sự im lặng – như cách ông đã phục vụ Tổ quốc bằng cả cuộc đời: “Tôi sống để hoàn thành nhiệm vụ. Chứ không phải để được ca ngợi.”
Có lẽ, chính sự khiêm nhường ấy đã khiến tên ông càng tỏa sáng. Trong thời đại mà tin giả, giật gân, và lợi ích chi phối truyền thông, câu chuyện về Phạm Xuân Ẩn như một hồi chuông tỉnh thức cho những người cầm bút. Nghề báo không chỉ là đưa tin nhanh, không chỉ là chạm đến nhiều người – mà còn là sự dũng cảm đi tìm sự thật, sống cùng sự thật và nếu cần – hy sinh vì nó.
Có những con người không cần tượng đài để bất tử. Có những nhà báo không cần tiếng vỗ tay để biết mình đúng. Phạm Xuân Ẩn là người như thế.
Ông nhắc ta rằng: “Làm báo không chỉ để viết – mà để thấy, để hiểu, để phụng sự sự thật và nhân loại.”
Giữa thế giới ồn ào hôm nay, xin hãy dành một khoảnh khắc tĩnh lặng để nhớ đến ông – người đã viết lịch sử trong thầm lặng, và làm rạng danh nghề báo bằng cả trí tuệ và trái tim.
Nguồn: Nhân lực Nhân tài Việt
Từ nghệ sĩ nổi tiếng đến trưởng bản vùng cao, từ chiến sĩ công an trong bệnh viện đến những người dám hy sinh vì cộng đồng – 20 gương mặt tiêu biểu vừa được Trung ương Hội Liên hiệp Thanh niên Việt Nam vinh danh trong Gala “Thanh niên sống đẹp” 2025, như những ngọn lửa âm thầm thắp sáng tinh thần cống hiến của tuổi trẻ Việt.
Ông Hồ Xuân Năng, Chủ tịch Hội đồng trường Đại học Phenikaa và Chủ tịch HĐQT Công ty Cổ phần Vicostone vừa được Hội đồng Giáo sư Nhà nước công bố là ứng viên giáo sư ngành Cơ khí động lực năm 2025.
Không ngại khó khăn, gian khổ, cô giáo trẻ Nguyễn Thị Thu Nga đã chọn một con đường ít người đi mang con chữ và tình yêu thương đến với những đứa trẻ vùng sâu xa.
Khi ngành công nghiệp bán dẫn được coi là trụ cột của nền kinh tế số, câu hỏi đặt ra không chỉ là đầu tư bao nhiêu, mà là đầu tư cho ai. Theo các chuyên gia, muốn tham gia vào chuỗi giá trị toàn cầu, Việt Nam phải bắt đầu từ nơi tưởng chừng xa nhất với sản xuất – đó là giảng đường. Chỉ khi giáo dục được xem là nền tảng, chiến lược phát triển bán dẫn mới có thể đi vào chiều sâu và tạo ra giá trị bền vững.
Sinh ra đã không nhìn thấy ánh sáng, nhưng Nguyễn Đức Thiện (SN 2000, thường được gọi “Thiện sáo”) chưa bao giờ để bóng tối trở thành giới hạn của đời mình. Với cây sáo, cây đàn piano, Thiện biến âm nhạc thành đôi mắt, thành con đường để bước ra thế giới và khẳng định bản thân.